Hắn lái ra khỏi cổng bệnh viện rồi đậu ở ven đường, vừa hút thuốc vừa gửi cho Khuất Ý Hành một tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ: Nhớ em. – Ban đầu Diêu Trạm nói sẽ đến tìm Khuất Ý Hành vào buổi tối, kết quả chưa ăn xong cơm tối đã bị cuộc điện thoại gọi về đơn vị. Thời điểm hắn mang giày, mẹ hắn cũng đi theo. Diêu Trạm thật sự chịu không nổi nữa rồi: “Nếu không thì mẹ dứt khoát mua dây xích chó xích cổ con đi.” Lúc ra ngoài mẹ hắn không đi theo, nhưng Diêu Trạm vẫn thấy mỏi mệt như thường. Trên đường lái đến đơn vị, hắn gọi cho Khuất Ý Hành để nói buổi tối tạm thời tăng ca, khi về hắn sẽ tìm anh. Khuất Ý Hành hỏi: “Dì còn đang ở chỗ anh sao?” Thật ra Diêu Trạm không muốn cho anh biết tình hình ở chỗ mình, bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì, nói với Khuất Ý Hành cũng chỉ thêm phiền não thôi. “Vẫn còn…” Diêu Trạm nói: “Có thể sẽ ở chỗ anh vài ngày.” Tuy hắn không nói rõ tình hình, nhưng Khuất Ý Hành vẫn hiểu. Khuất Ý Hành ngẫm nghĩ rồi nói: “Diêu Trạm à, em có thể hiểu cho dì mà. Chuyện này đối với bậc phụ huynh nào cũng không thể chấp nhận, anh hãy từ từ, đừng gấp gáp.” Anh khuyên Diêu Trạm: “Mấy ngày này nếu không tiện thì đừng đến tìm em, nếu em… nhớ anh sẽ nhắn tin cho anh.” Diêu Trạm bật cười: “Vừa rồi em nói gì với anh cơ?” Khuất Ý Hành xấu hổ rồi. Bất kể hai người là bạn cùng lớp, bạn giường hay người yêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/blowing-in-the-wind-loi-thi-tham-trong-gio/2787746/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.