Thời gian có lẽ là phương pháp tốt nhất để chữa lành vết thương, thời gian cho anh biết được nhiều điều nhưng em à... nó cũng đã lấy mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời anh...
Phụt...
Lại bị tấn công, Tiểu Đan phun một ngụm máu tươi, mặt cô đã trắng bệch đi từ lúc nào.
- Tiểu Đan mày phải cố lên, phải cố lên...
Dù sức lực sắp cạn kiệt nhưng khi nghĩ đến Tiểu San cô không thể không gương đứng dậy. Người ta nói 2 chọi một không chột cũng què, đằng này không biết có toàn mạng không.
- cho tôi đi được không? ... muốn gì cũng được... tiền... tôi có
Tiểu Đan thở dốc, đã 30 phút trôi qua rồi liệu Tiểu San có đợi được cô.
- xin lỗi! cô chủ đã dặn dò...
Không đợi nữa, Đan lao đến dùng sức đạp cửa. Những cái va chạm giữa kim loại vang lên rầm rầm nhưng nó vẫn không lung lay được gì.
- Đừng cố sức nữa, ha ha cô có biết thấy người khác như vậy là sở thích của tụi này không?
lũ người kia cười lớn, Thiên Mẫn và Tú Quỳnh quả là hay, lại tìm được một băng nhóm có máu lạnh và tàn nhẫn đến vậy. Đúng là chủ nào chó nấy.
- hừ...
Tiểu Đan phóng lên dùng chân kẹp lấy đầu tên đầu trọc quật ngã xuống, tiếp tục dùng tay tấn công nhưng do không đủ mạnh, hắn hất mạng cô ra xa.
Cơ thể như rã rời, Tiểu có lẽ không còn có thể nhúc nhích được nữa.
Rầm...
Rầm...
Bên ngoài có tiếng phá cửa, bọn người trong đây nhìn nhau đầy cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-ba-tieu-thu-rac-roi/1787878/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.