Em sẽ vì người mình yêu làm tất cả chứ sẽ không làm tất cả để có người mình yêu.
Hạnh phúc bay đôi ta làm sao giữ...
Hạnh phúc mong manh dễ thành nhưng dễ vơ.
Hàn Phong ngồi chờ đợi mà phát chán, thật là không có gì qua nổi sự lằng nhằng của mẹ anh.
Vì thế mà bây giờ Phong phải ngồi tại nhà hàng mà chờ Trần Ngọc Hân, người con gái đẹp người đẹp nết mà bà Vương hết lòng khen ngợi.
Bàn tay gõ gõ xuống mặt bàn tỏ vẻ như mất kiên nhẫn.
Thật ra anh cũng chưa đợi lâu lắm, chắc khoảng 7 phút, nhưng vì không hề thích cuộc hẹn này nên đâm ra buồn bực.
- chào anh! anh có...
Một cô gái có dáng người cực chuẩn, khuôn mặt đẹp như tạc, tươi tắn, nhìn cô tràn đầy sức sống. Nếu Tiểu Đan là mùa thu trầm lắng dịu mát thì cô gái này là mùa xuân rực rõ.
Chiếc đầm đỏ ôm sát cơ thể lộ đường cong quyến rũ.
Ngọc Hân như bị thiên lôi giáng một đòn chí mạng, cô đứng bất Động khi Hàn Phong vừa ngẩn mặt lên.
Khuôn mặt anh tuấn, đôi mài rậm, sống mũi thon cao ráo, cái trán cao cực điển trai. Bề ngoài toát lên vẻ trầm mặc.
Cái này người ta gọi là tiếng sét ái tình vừa gặp đã yêu nè.
Hàn Phong khẽ nhíu mài khi thấy biểu hiện kì lạ của cô.
- Này! cô Trần...
- à... ờ chào anh tôi là Ngọc Hân, anh là Hàn Phong???
Đến khi choàng tỉnh, Ngọc Hân vẫn còn cảm thấy chói mắt bởi hào quang tỏa ra xung quanh anh.
- ừ!_
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-ba-tieu-thu-rac-roi/380113/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.