Lúc này, Vệ Thế Kiệt từ nhà vệ sinh đã trở lại, hắn vừa thấy cục diện này liền biết chọc phải phiền toái, vội từ trong đám đông chen tới,cười ha hả nói:
– Các vị, khoan đã, có chuyện gì từ từ thương lượng.
Kẻ xấu chính là như vậy, anh chỉ cần lộ ra thần sắc sợ hãi, bọn chúng sẽ càng lấn tới.
Thằng có hình xăm lao tới, vẻ mặt hung ác chỉ vào Vệ Thế Kiệt, mắng:
– Mày là ai? Muốn tìm cái chết đúng không?
Sở Thiên Thư nhìn cũng không nhìn cái thằng có hình xăm một cái, kéo Vệ Thế Kiệt lại, hỏi:
– Ông đã chạy đi đâu vậy?
– Tôi đi nhà vệ sinh.
Vệ Thế Kiệt trong lòng thầm sốt ruột, sắp đánh nhau rồi, còn hỏi chuyện chuyện không liên quan làm gì? Hắn lại hỏi Ninh Hinh.
– Có chuyện gì vậy?
Ninh Hinh không để ý nói:
– Không có việc gì.
– Tụi bây…
Cái thằng có hình xăm lại lần nữa bị xem như không khí, miệng thiếu chút nữa phun ra máu. Hắn chỉ vào Sở Thiên Thư và Ninh Hinh mắng.
– Con mẹ mày, dám đụng đến anh Bảo của tụi tao, ông đây nhất định bắt tụi bây chui qua đáy quần.
Ba tên còn lại đồng thanh phụ họa.
– Biết số điện thoại cảnh sát không?
Sở Thiên Thư xoay người hỏi Ninh Hinh.
– Biết.
Ninh Hinh gật đầu.
– Báo cảnh sát.
Sở Thiên Thư nói.
– Ha ha, anh Xương, bọn chúng sợ rồi kìa, lại muốn báo cảnh sát, đúng là buồn cười quá.
Thằng có hình xăm nhìn ba thằng còn lại, suồng sã cười ha hả.
Mà ngay cả anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-bo-cao-thang/607804/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.