Trong bóng tối, Úc Duệ không hề phòng bị, gần như ngã thẳng vào người Tạ Lê.
Những cơ bắp thường ngày không lộ ra dưới lớp áo của người kia đã bị cậu đâm sầm vào, Úc Duệ va vào đến mức mũi đau nhói, nước mắt sinh lý suýt trào ra khỏi hốc mắt.
Dù có nhẫn nại đến đâu thì lúc này Úc Duệ cũng không thể kìm nén được sự tức giận trong lòng - cậu túm lấy cánh tay đang vòng quanh eo mình, dùng sức vặn mạnh về phía trước.
"Tạ Lê, nhìn rõ xem tôi là ai!"
Trên tay Tạ Lê bị ăn đau, nhưng không giãy giụa thậm chí cũng không hề tức giận, trong bóng tối, Úc Duệ không nhìn thấy, trong mắt người này hiện lên sự thích thú và ý cười không thể kìm nén, đúng là một kẻ có bệnh.
Im lặng vài giây, hắn mới khẽ chậc một tiếng, rút tay ra khỏi Úc Duệ đang kìm chế, cười rộ lên.
“Cậu tự mò vào đây, lại im hơi lặng tiếng như con gái, còn trách tôi nhìn nhầm người sao?"
"..." Úc Duệ không muốn tranh cãi với Tạ Lê, cậu lạnh lùng chống người ngồi dậy trong bóng tối đang dần thích nghi.
"Công tắc đèn ở đâu?"
Tạ Lê không nói gì, quay người, áp sát vào Úc Duệ kéo dây công tắc đèn dưới đất.
"Tách" một tiếng nhẹ, căn phòng chìm trong ánh sáng dịu nhẹ.
Tạ Lê dừng lại cách Úc Duệ không đầy năm cm, tay vẫn kéo dây đèn dưới đất.
Khoảng cách gần hơn cả khoảng cách thoải mái cá nhân của Úc Duệ, cậu không khỏi nhíu mày lùi lại một bước.
Tạ Lê cúi mắt, cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-dong-phuc-cua-quy-ong/1087122/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.