Trong lễ chào cờ, Úc Duệ với tư cách là lớp trưởng đứng ở hàng đầu của lớp, cũng là bên cạnh chủ nhiệm lớp Điền Học Khiêm, còn Tạ Lê sau khi xuống từ trên bục thì thản nhiên đi đến bên kia Úc Duệ, dừng lại.
Lúc này Điền Học Khiêm đang đắm chìm trong ánh mắt kinh ngạc khen ngợi của các giáo viên lớp khác, chủ nhiệm lớp 9 bên cạnh còn ghé đầu lại giơ ngón tay cái với ông:
"Được đấy, thầy Điền, ngay cả học sinh tính cách như Tạ Lê mà thầy cũng có thể quản lý tốt sao? Thầy đã làm thế nào để cậu ta chịu lên làm kiểm điểm, còn trực tiếp thuộc lòng hơn 5000 chữ vậy?"
Điền Học Khiêm khiêm tốn lắc đầu, “À, không có gì không có gì, học kỳ này Tạ Lê tự tiến bộ."
"Giỏi, lần này Tạ Lê thật sự làm thầy nở mày nở mặt, trước đây vẫn luôn coi là cái gai trong mắt, lần này lại ngoan ngoãn nghe lời——thầy xem, trên mặt hiệu trưởng còn nở nụ cười kìa."
"......"
Điền Học Khiêm lại khiêm tốn khách sáo vài câu, sau đó quay đầu lại, thì vừa nghe thấy Tạ Lê nghiêng người về phía Úc Duệ hỏi câu sau.
"......!Tôi đọc thế nào?"
Đáng tiếc câu cuối cùng "lớp trưởng" bị Tạ Lê cố tình hạ thấp giọng, Điền Học Khiêm cũng không nghe thấy chút giọng trêu chọc nào đó——ông cho rằng lời nói của Tạ Lê là nói với mình, lập tức nghiêm mặt.
"Em thuộc đúng là không tệ, nhưng dù có tốt đến đâu thì cũng chỉ là lên làm kiểm điểm, có gì đáng tự hào——có bản lĩnh thì lần sau lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-dong-phuc-cua-quy-ong/1087189/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.