Hắn đột nhiên mở mắt, miệng hơi cười, “Tôi nói giỡn mà em cũng tin, quần áo là tôi bảo nữ giúp việc giúp em thay. Dáng người của em khô quắt thế kia, tôi không có hứng thú nhìn xem.”
Biết lần này hắn lại trêu chọc chính mình, nàng không tức giận, buông mi mắt, chui vào chăn hít sâu một hơi. Tối hôm qua đến cuối cùng một khắc, nàng nghĩ sẽ không ai tới cứu nàng, âm thầm tính toán, thân thể nếu bị lão già đó đạp hư, nàng sẽ lựa chọn rời khỏi thế giới đầy dơ bẩn này.
Kết quả Kim Chính Vũ cứu nàng, nếu không có hắn, nàng có thể đã không còn trên đời này.
Nhưng mà hiện tại, nàng cảm thấy chính mình sai lầm rồi, Doãn Lạc Hàn không phải muốn thế sao? Nhìn thấy nàng chật vật, coi nàng như hàng hóa đưa cho kẻ khác, hắn chính là muốn đánh nhau với nàng, chỉ cần nàng ngã xuống, hắn chắc chắn sẽ cười to, vì hắn thắng.
Không, hắn càng như vậy, chính nàng càng phải kiên cường, hắn càng muốn nhìn thấy nàng ngã xuống, nàng lại càng không có hắn thực hiện được.
Nàng muốn sống, nàng muốn sống thật vui vẻ, nàng muốn dùng ý trí cùng trí tuệ, còn phải cố gắng, dành được sự tôn trọng cùng đồng ý của mọi người trong xã hội, như vậy hiện tại sự nghiệp chính là lợi thế duy nhất có thể giúp nàng xoay chuyển thế cục.
Nàng sẽ không ôm mộng tưởng gì nữa với Doãn Lạc Hàn, nếu lần đầu tiên tin tưởng hắn, là do nàng ngu xuẩn, như vậy mà nàng còn tin tưởng hắn lần thứ hai, chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/2243689/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.