Giản Quân Dịch chậm rãi ngồi xuống ghế, sớm có một nữ giúp việc bưng khay đưa tới một ly cà phê, hắn nhẹ nhàng nhấp mấy ngụm, giương mắt hỏi Chỉ Dao, “Hôm nay em cùng Lạc Hàn làm sao vậy?”
Chỉ Dao đang lấy một muỗng nhỏ bánh ngọt, nghe đến đó, đôi mắt sáng ngời chợt buồn thiu, “Anh à, anh không biết Lạc ca ca hủy bỏ party đêm nay, anh ấy nói…”
“Chỉ Dao, em phải nghe nói, biết không? Chuyện này Lạc đã nói qua với anh, anh cảm thấy này không có gì, chờ vài ngày nữa nó trở về làm cũng như nhau.”
“Anh, anh là cùng Mân Mân thương lượng trước à, nói đều giống nhau như đúc.” Chỉ Dao tuy đã không còn tức giận Doãn Lạc Hàn, nhưng vẫn nhịn không được lộ ra bất mãn nho nhỏ.
Tầm mắt Giản Quân Dịch quét qua Mân Huyên, trong mắt có vẻ tán dương, “Xem ra em kết bạn với một người có ý nghĩ bình tĩnh.”
Mân Huyên mím môi lễ phép cười cười, không khỏi bắt đầu đoán rằng, những lời này của hắn có phải có ý khác không, ví như hắn ám chỉ phương diện công việc. Hắn không nhắc tới chuyện nàng đi phỏng vấn xin việc ở tạp chí trước mặt Chỉ Dao, là hắn không nhận ra nàng, hay là hắn xem thấu tâm sự của nàng.
“Đương nhiên rồi anh, ánh mắt chọn người của em luôn rất chuẩn.” Chỉ Dao giấu không được tự hào, “Nhớ rõ lúc ấy em mới vào tiết học, tất cả bạn học đều đi nịnh bợ lấy lòng em, chỉ có cô ấy là một người ngồi ở góc sáng sủa đọc sách, khi đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/2243706/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.