Doãn Lạc Hàn nghiến răng nghiến lợi, lại một quyền nghênh đón, nhất thời không cam lòng yếu thế, hai người ngươi một quyền ta một quyền, xoay đánh thành một lượt.
Nghe được tiếng vang Ôn Nhược Nhàn vội vàng chạy tới,“Tổng tài, tổng giám đốc, các người không cần đánh…… Đừng đánh ……”
Hai người không ai nhường ai, làm sao còn nghe vào.
Mắt thấy Doãn Lạc Hàn bụng càng ngày càng không ngừng ăn quyền, mà Quý Dương trên mặt cũng đầy màu, Ôn nhược Nhàn không có cách gì đứng ở một bên, lo lắng dậm chân, đột nhiên nhớ tới một người.
“Các người đừng đánh , lão gia tử đến đây rồi.”
Vừa nghe đến cái xưng hô kia, hai người nhất thời ngừng thủ, thở hồng hộc trừng mắt với đối phương, trăm miệng một lời hỏi,“Người ở nơi nào? Đến đã bao lâu?”
Ôn Nhược Nhàn lui cổ, chỉ chỉ hướng phòng họp, nói chuyện bắt đầu ,“Hắn…… Người ở…… Ở trong phòng hội nghị……”
Doãn Lạc Hàn vỗ về chút bụng đau, liếc mắt một cái liền xem thấu nàng đang nói dối.“Ôn thư ký, cô không biết chính cô nói dối rất tệ sao?”
“Lạc, ngươi đúng là, xuống tay không có điểm nhẹ.” Quý Dương la hét lau đi vết máu trên khóe miệng, đi lên tiến đến một tay nhanh chóng ôm lấy cổ Doãn Lạc Hàn.“Nhanh đi giúp tôi bôi thuốc, bằng không buổi chiều cậu thay tôi cùng Đỉnh Dương nói chuyện hợp tác đi.”
“Đây là cậu tự tìm .” Doãn Lạc Hàn tức giận liếc mắt Quý Dương một cái, thân thủ đẩy cánh tay của Quý Dương đang khoát lên vai mình , bước đi đến hướng văn phòng.
“Ai, tôi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/2243843/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.