“Em giúp tôi đeo.” Hắn bình thản mở miệng bá đạo kiên quyết.
“Anh tự đi mà đeo.” Nàng lãnh đạm, muốn đem cravat trả lại cho hắn.
Hắn không có tiếp nhận, hai tay cắm trong túi, phun ra một câu “Nếu em giúp tôi đeo, tôi đáp ứng em một điều kiện.”
Nàng trước mắt sáng ngời, quay đầu nhìn hắn, không chút suy nghĩ liền hỏi “Điều kiện gì cũng được?”
“Đương nhiên, tôi nói chuyện có nghĩa.” Hắn nhìn chăm chú vào nàng sáng rọi đôi mắt, không khỏi cười ngân “Vậy em muốn cái gì ? Tiền tài, châu báu, biệt thự, xe thể thao, kể cả là muốn mở một tạp chí xã, tôi đều có thể đồng ý với em………”
“Không cần, những thứ đó tôi đều không muốn.” Nàng lắc lắc đầu, suy nghĩ bay lộn, hắn vừa mới nói cái gì, tạp chí xã? Hắn có thể mở một nhà tạp chí xã cho nàng.
Người này điên rồi, vẫn là tiền không có chỗ để tiêu, càng có lẽ là đang trêu chọc nàng. Nàng liếc mắt, nghĩ đến một chuyện, lập tức liếm liếm môi “Tôi nghĩ muốn anh làm một chuyện.”
Hắn nhướn mày, một chút bỡn cợt theo đôi mắt xẹt qua, nhẹ thở một câu “Đêm nay trở về rồi nói, hiện tại tôi nghĩ em nên đi làm.”
Đi làm? Nàng nháy mắt nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nguy rồi, tám giờ bốn mươi ba phút. Nàng vội vàng chạy vào phòng ngủ, cầm lấy túi tiền, khi chạy qua người hắn lại bị hắn túm lại.
“Tôi tiện đường, để tôi đưa em.”
“Không được, như vậy dễ khiến cho người khác chú ý.” Nàng vừa lắc đầu vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/2243921/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.