Nước Tần
Con chim bồ câu đưa tin của Thanh Ca, bị vướng bẫy không truyền được tin đến người kia. Mà Thanh Ca không hề biết chuyện đó. Đợi 3 ngày rồi mà vẫn không có tin mới đến. Nàng ta sốt ruột muốn chết. Nàng ta không thể được rõ ràng nàng ta đã sử dụng hết mê hồn dược mà hắn vẫn còn nhớ đến ả Tố Ngôn kia. Càng lúc càng sốt ruột nàng ta lén xuất thành đến Cung môn.
Vừa thấy người đó, nàng ta vội quỳ xuống nói.
"Cung chủ....."
Còn chưa kịp hết lời, hắn ta đã cho nàng một chưởng rồi gằn lên
"Sơ đồ sơn trại đâu?"
"Nô tì... nô tì...."
"Chưa lấy được?"
"Nô tì chưa lấy được..."
Nàng ta vừa dứt lời đã bị một cước của đại hoàng tử đến hộc máu
"Vô dụng... ở đó lâu như vậy mà chút thông tin cỏn con cũng không lấy được. CÚT"
Nói xong hắn sai người đuổi nàng ta về. Nàng ta vội chạy lại, chuyện mê hồn dược nàng ta còn chưa bẩm báo. Nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi về.
Nàng ta quay về trong lo lắng.
============================
Lúc này dường như Minh Cát đã thanh tỉnh rất nhiều. Trong đầu hắn không hề còn chút hình ảnh của Thanh Ca. Hắn bỗng dưng thấy có lỗi với nàng ta. Liền đến nơi ở của nàng ta thì bị tì nữ ngăn lại nói "Vương Gia, vương phi không khỏe nên đã đi nghỉ sớm rồi ạ"
"Sao... nàng ấy không khỏe, vậy ta càng phải vào"
"Nhưng...."
"Ngươi lui đi"
Hắn bước nào trong phòng nàng ta thì không thấy nàng ta đâu. Liền đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-roi-vuong-phi/2060315/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.