Dù chuyện Vi Giao ở triều trước khiến lòng Lý Diệp không khỏi bận tâm, nhưng khi về đến hậu điện, hắn lại gạt bỏ hết mọi ưu tư, tĩnh tâm luyện chữ. Trong mắt hắn, việc triều chính là việc triều chính, nhưng những thú vui tao nhã này cũng không thể bỏ bê.
Một viên nội thị bước chân nhỏ nhẹ, khẽ đến gần tâu: “Bẩm Hoàng thượng, Du thiếu khanh cầu kiến ạ.”
Lý Diệp không nói gì, mãi đến khi viết xong nét chữ cuối cùng mới buông bút: “Cho nó vào.”
Nội thị vội vàng dẫn Du Túc vào điện. Chàng không vội hành lễ, mà tiến thẳng đến bên cạnh Hoàng đế, cười nói: “Chữ của Trạch gia ngày càng tinh tiến, thần mạo muội xin một bức mang về để học tập.”
Lý Diệp bị lời khen này chọc cười, đặt bút xuống: “Cái miệng nhà ngươi chỉ giỏi lựa lời ngon ngọt để lấy lòng Trẫm.”
Công bằng mà nói, chữ của Lý Diệp rất đẹp, không hề có nét ẻo lả mềm mại của bậc đế vương an nhàn, mà mang theo khí chất mạnh mẽ, phóng khoáng. Tài năng thư pháp của hắn cũng được mọi người công nhận.
“Thần chỉ nói sự thật, nào có ý tâng bốc Trạch gia.” Du Túc gật đầu cười.
Lý Diệp đặt bút xuống, Du Túc nhanh nhẹn lấy con dấu, chấm mực rồi đưa đến tay hắn. Lý Diệp cầm lấy ấn xuống trang giấy, nói: “Chữ viết này, phải ngày ngày luyện, không được bỏ sót một hôm. Chỉ cần lười biếng một lần, khi muốn viết lại, phải mất gấp đôi công sức mới tìm lại được nét bút ban đầu.”
Lý Diệp đặt ấn xuống, ngắm nghía bức thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-tat-man-znvznv/2866352/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.