“Nếu anh không đến sớm thì làm sao anh có thể nhìn thấy em lẻn ra ngoài sớm như vậy được?”
Tư Bắc Triệt hai tay ôm ngực, dáng vẻ ung dung nhìn Bạch Tô.
Cái ánh mắt này của anh ta làm Bạch Tô không thoải mái.
“Giải thích đi, em đã đi đâu.
”
Nở nụ cười trên khóe miệng, Tư Bắc Triệt ra hiệu cho Bạch Tô tiếp tục.
“Tôi! đi mua vé!”
Suy nghĩ trong chớp nhoáng, cũng không nghĩ ra lý do gì đặc biệt chính đáng, Bạch Tô đành phải cắn răng nói.
“Mua vé?”
Hiển nhiên, Tư Bắc Triệt không tin trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Chính xác!”
Sau đó, Bạch Tô cũng lấy ra một vé concert trong ví và đưa cho Tư Bắc Triệt.
Tư Bắc Triệt liếc nhìn Bạch Tô, sau đó lấy vé của buổi hòa nhạc từ tay cô xem.
Đúng thật, ngày mua và ngày sử dụng ghi trên vé đều là ngày hôm nay và địa chỉ là nhà hát lớn nước Tây.
“Tại sao em lại mua vé của buổi hòa nhạc?”
Tư Bắc Triệt hơi cau mày, nghi ngờ hỏi Bạch Tô.
“Tôi nghĩ mấy ngày nay anh đã làm việc rất vất vả nên tôi muốn anh đi thư giãn một chút.
”
Để lời nói của mình trở nên thật hơn, Bạch Tô nhanh chóng nở một nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt.
“Không cần thả lỏng, tôi không mệt.
”
Sau khi đọc đi đọc lại cái vé, sau khi chắc chắn rằng không có gì sai sót, anh ta lại đưa vé cho Bạch Tô.
Không ngờ anh ta sẽ từ chối, Bạch Tô dừng lại, nhanh chóng nói thêm: “Tôi mệt mỏi nên muốn đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-tong-tai-cua-be-de-thuong/1738257/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.