Mãi cho tới khi vành tai bị người ta véo nhẹ thì cô mới phản ứng lại.
Trần Tứ thấp giọng nhắc nhở: “Hít thở.”
Ý thức bỗng phục hồi, cô hít sâu một hơi, kết quả bị sặc khí nên ho hai tiếng. Cô lại nghe thấy tiếng cười của anh.
Dường như anh vô cùng vui vẻ, ngay cả lồng ngực của thiếu niên cũng nhẹ nhàng rung động.
Hơi thở của anh dừng trên đỉnh đầu cô, có thể cảm giác được hơi nóng phả xuống, còn đôi môi vừa lên tiếng vừa rồi còn dán lên môi cô.
Cô buồn bực quá thể, nâng tay đẩy vai anh ra, nghiêng người muốn đi ra ngoài.
Kết quả bị anh đè lại.
Trần Tứ trầm giọng nói: “Anh đi ra trước, em đợi lát nữa hãy ra.”
“Vì sao?”
Trong hơi thở gần trong gang tấc, hầu kết của anh chuyển động lên xuống: “…Quá rõ ràng.”
Tống Gia Mạt ngốc nghếch vẫn không hiểu rõ ràng trong lời anh là gì, mãi cho tới khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính.
Đôi môi hồng nhuận, có hơi sưng lên, đôi mắt như mang theo hơi nước, ánh mắt rời rạc, cả người như vừa được vớt dưới nước sôi lên.
…
Cô xấu hổ che mặt, phát ra vài âm thanh kỳ quái, rúc đầu vào ghế sô pha như ốc sên.
Nếu bây giờ thật sự đi ra ngoài thì mọi người chỉ cần nhìn một cái là biết vừa rồi bọn họ vừa làm xấu hổ gì.
Nếu đây không gọi là âm thầm…
Thiếu nữ phát ra vài tiếng nức nở từ khoang mũi, sau đó tìm ly sứ lạnh lẽo để hạ nhiệt độ trên khuôn mặt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-tron/93206/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.