Edit: Miêu - CQH
“cô là người đầu tiên dám cùng tôi nói giao dịch.”
âm thanh của người đàn ông có vài phần tà tứ đàng hoàng, “Hôm nay coi như ngày may mắn của cô, tôi không thể giết cô!”
“cô…” lời còn chưa xong, hắn ta đã dứt khoát đứng dậy từ trên người cô, rồi cầm cái túi cứu thương lên rồi dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bùi Vân Khinh đứng dậy xông lại, đuổi đến bên cửa sổ, chỉ thấy ngoài cửa sổ cây dương nhẹ nhàng lay động, có thể thấy được bóng dáng của người đàn ông.
Xoay người đi đến mở đèn lên, theo ánh sáng của đèn liếc mắt đánh giá mình, liếc nhìn quần áo nhính đầy máu liền nhíu mày nâng tay trái lên.
Vũ khí trong tay bên trái là của người đàn ông làm rơi xuống đất, cô thuận tay nhặt lên chắc là vũ khí của hắn ta để trên cổ họng cô.
Vốn tưởng rằng là một con dao… thật lợi hại, không nghĩ tới… Là một con dao phẫu thuật?
hắn ta dùng dao phẫu thuật làm vũ khí?
Hay là hắn ta chỉ là tùy tay lấy từ trong bệnh viện đến đây?
Chú ý đến đồng hồ ở trên tường, trong lòng Bùi Vân Khinh căng thẳng.
Sau đó, chú nhỏ cũng đã về nhà, nếu anh về nhà mà phát hiện cô không ở nhà….
Tay bắt lấy khăn tay, cầm lấy con dao phẫu thuật mà người đàn ông đã dùng qua nhét vào ngăn kéo tầng dưới cùng, cô nhanh chóng đem quần áo xử lý sạch sẽ, cầm quần áo cùng với dụng cụ sử dụng hồi nảy cho vào thùng rác y tế.
Trong bệnh viện quần áo dính máu cũng không lạ, cô cũng không lo lắng người khác nghi ngờ.
Đem văn phòng khóa kỹ, vội vàng chạy tới khoa nhi nhìn thoáng qua, xác định đứa bé kia tất cả ổn định, cô một đường chạy đến bãi đỗ xe đối diện, lái xe về Đường cung.
Chạy lên bậc thang, cô húc vào bác Chu hỏi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/547868/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.