Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"Lâm Uyên."
Khương Đường khẽ kêu lên, Ngoan Ngoãn ở bên chân cô vẫy vẫy đuôi, cô nhớ
tới trước khi đi ra ngoài mình hơi vội, hình như đã quên không đóng cửa ban
công, dựa theo tính cách của anh, lần đầu tiên hẳn sẽ chờ cô ngoài cửa, lần thứ
hai, chỉ sợ cũng...
Anh không trực tiếp nhấc cô từ bệnh viện về đã coi như vô cùng thu liễm rồi.
Cô đi tới, đặt túi sách xuống, chạy tới ôm lấy eo của anh.
Trên người anh còn có mùi thuốc lá đã rất lâu không xuất hiện.
Còn có mùi rượu vô cùng nồng.
“Anh uống rượu à? Đừng ở đây hứng gió…”
Lâm Uyên mím môi, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, nâng lên: “Về muộn?”
"..." Ánh mắt Khương Đường lóe lên một cái: “Em tới bệnh viện.”
Lại là cái cớ này.
Khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay gần trong gang tấc, người ngày nhớ đêm mong
đang đứng ở ngay trước mắt, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy môi của cô, hàm
răng ở trên đôi môi mềm mại kia cắn một cái, nhịn lại nói: “Em đi gặp ai?”
"Không phải anh đã đồng ý cho em không nói sao?”
“Anh không đồng ý để vợ mình ra ngoài ngoại tình!" Anh bỗng nhiên lớn tiếng
nói, trên khuôn mặt điển trai vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt đen tối gắt gao đè nén
lửa giận, tay đè ở trên bờ vai nhỏ nhắn của cô, không kiềm chế được: “Cmn, em
có biết từ sau khi xuống máy bay anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc không?”
"Không phải.” Khương Đường cảm thấy thật là tai bay vạ gió, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boc-keo-da-nhuc-bo-dao-hao-hao-hat/153416/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.