Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Lúc Khương Đường ăn cơm còn không quên cho cún con ăn chút đồ ăn với sữa
bò, cô ăn một miếng đã thấy nó cúi đầu ăn nhồm nhoàm đầy miệng, còn có sữa
vương đầy bên trên.
…. Hỏi nhiều câu hỏi như vậy.
Vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng nhất.
Còn chưa đặt tên cho nó đâu.
Khương Đường nhìn chằm chằm vào nó nửa ngày, thấy nó vẫn luôn ngoan
ngoãn vùi đầu ăn đồ ăn, cũng không chạy loạn nhảy lung tung hay nghịch phá
đồ đạc như trong tưởng tượng, còn lúc nào cũng luẩn quẩn bên chân cô, cô đi
tới đâu cũng dán sát theo sau tới đó, ngoan đến không được.
“Vậy, cứ gọi em là… Ngoan Ngoãn đi.” Cô cầm theo một chiếc khăn nhỏ lau
sạch miệng cho nhóc con, sau khi lau sạch mới thả nhóc ta ra, lấy bát ăn để
trong khay rửa.
Điện thoại di động đúng giờ vang lên tiếng chuông báo thức, sau khi Khương
Đường nhấn tắt thì đi về phòng mình thu thập một chút, bỏ đống tài liệu giảng
dạy chuẩn bị cho kỳ thi toeic vào trong balo, lấy khăn quàng cổ đeo lên, đi
xuống dưới, chuẩn bị tới trường.
Ngoan Ngoãn biết cô muốn đi ra ngoài, vẫn luôn nhào lên người cô muốn đi
theo.
“Không được.” Khương Đường lấy mấy món đồ ăn vặt từ trong ngăn kéo ra đút
cho nó: “Em không thể theo chị được, tối nay về chị sẽ dắt em đi bộ.”
Cún con sao có thể nghe hiểu được tiếng người.
Ngoan Ngoãn vẫn như cũ không chịu thả người, đến cả đồ ăn vặt cũng không
chịu đến ăn.
ể ố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boc-keo-da-nhuc-bo-dao-hao-hao-hat/153433/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.