Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Sáng sớm hôm sau.
Khương Đường bị gọi vào trong phòng làm việc, Phạm Vi và mấy nữ sinh bạn
cô ta đã sớm đợi ở bên trong, vừa nhìn thấy cô liền y như cũ gào rú: “Chủ
nhiệm khoa! Hôm qua nhất định là con nhỏ đó nhốt bọn em trong sân vận
động!"
Chủ nhiệm khoa và mấy giáo viên xung quanh đều bị bọn họ làm cho đau đầu,
nhìn về phía Khương Đường hỏi: “Em nói đi?”
Cô nhẹ nhàng nói: "Xin hỏi... Đàn chị đang nói gì thế ạ?”
Chủ nhiệm khoa kể lại cơ bản mọi chuyện cho Khương Đường, giống y như
những gì cô đã dự đoán, mấy cô nàng Phạm Vi kia bị giam trong sân vận động
không có máy sưởi, bên trong đó cũng không có tín hiệu di động, đến tận chín
giờ tối mới được bảo vệ đi tuần tra giải cứu ra.
Sơ hở duy nhất chỉ có…
Trước đó cô đoán nhất định trong vòng hai giờ bác gái quét tuyết sẽ đi qua nơi
đó lại… không tới.
Cho nên bọn họ mới bị nhốt lâu như vậy.
Khương Đường nói: "Không phải là em làm ạ.”
Học sinh ngoan chỉ cần nói một câu thôi cũng hơn mấy người kia nói cả trăm
câu.
Tất cả các giáo viên đều thả lỏng biểu tình.
Phạm Vi cắn răng: "Trong khoảng thời gian đó chỉ có một mình mày đi tới sân
vận động thôi! Nếu không phải là mày thì còn có thể là ai được chứ?” Cô ta liếc
nhìn Khương Đường: “Tối hôm qua mấy giờ mày về?”
ấ
Khương Đường trấn định nói: "Sáu giờ rưỡi."
Nữ sinh tóc vàng la hét: “Đúng rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boc-keo-da-nhuc-bo-dao-hao-hao-hat/153456/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.