Nhóm dịch: Chiêu Anh các
A Hách đã đợi ở cổng trường từ rất lâu, mãi mới thấy Lâm Uyên không nhanh
không chậm từ trong tòa nhà dạy học đi ra. Anh ta chạy tới theo bên cạnh anh:
“Lâm đại thiếu gia, cậu có chuyện gì thế, sao lại tự nhiên biến mất lâu như vậy,
tớ còn tưởng cậu không còn ở trường học nữa rồi ấy chứ.”
Dáng vẻ Lâm Uyên vẫn nhàn nhạt như cũ, chẳng qua khí áp xung quanh đã
không còn thấp như hồi chiều.
A Hách cũng rộng lượng bắt đầu nói linh tinh: “Nhưng mà hôm nay cậu làm sao
thế, cậu có quen biết tên Cố Phong kia sao? Thằng đấy chọc gì tới cậu thế? Nó
bị đánh một trận xong cũng chẳng dám hó hé gì.”
Lâm Uyên: "Muốn đánh thì đánh thôi.”
Được lắm, cậu chủ Lâm nhà ta vẫn luôn tùy hứng như thế, A Hách dừng đề tài
này lại, mắt liếc một cái liền nói: “Sao tớ nhớ là cậu có đeo khăn quàng cổ tới
trường mà nhỉ…”
Bước chân Lâm Uyên dừng lại: “Cậu nhớ lầm rồi."
"Không thể nào, cái khăn kia chị của tớ muốn mua, qua tận Milan cũng không
mua được. Tớ nhớ rất rõ đó nhé.”
Lâm Uyên không kiên nhẫn được nữa: “Sao cậu lắm chuyện y như con gái thế!”
A Hách cẩn thận ngậm miệng, hai người đứng ở trên bậc thang, tiếng chuông
tan học vang lên, tốp năm tốp ba học sinh lục tục đeo ba lô đi ra ngoài, Khương
Đường bị Trần Duẫn nắm tay kéo chạy trái tránh phải, chen lấn qua đám người
chạy tới chỗ phòng tập múa.
Ở trong một đám người đang từ tốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boc-keo-da-nhuc-bo-dao-hao-hao-hat/153490/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.