Nhóm Dịch: Chiêu Anh Các
Lúc Khương Đường về đến nhà đã qua giờ cơm. Cô nhẹ nhàng mở cửa nhà ra,
dưới tầng một chẳng có ai cả, nhưng phòng ngủ chính trên tầng hai lại sáng đèn.
Mẹ về rồi.
Trên người cô còn mặc một chiếc áo khoác của con trai không thuộc về mình,
chuyện này tuyệt đối không thể để mẹ phát hiện. Khương Đường khẽ cởi giày,
nhanh chóng chạy lên tầng trên, giấu kỹ áo khoác của Lâm Uyên xong, cô thay
vào một chiếc áo hoodie, thấy ổn thỏa rồi mới đi ra ngoài.
"Mẹ?"
Cô kêu lên một tiếng, không có ai trả lời.
Khương Đường mở cửa phòng của Khương Mộng Hi, bên trong không có một
bóng người.
Bà đã rời khỏi đây từ sớm, chỉ để lại một hộp quà.
Trên hộp có mấy dòng chữ tiếng Anh, xem chừng món quà này giá cả không rẻ
chút nào, Khương Đường mở hộp ra xem, bên trong là một chiếc váy dạ hội
màu đen, còn rất tỉ mỉ kèm theo một chút đồ trang sức nhỏ để phối hợp với váy.
Khương Đường không dao động chút nào thả xuống, cầm chiếc thiệp bên cạnh
lên:
- - Đường Đường, nghe nói con đã đoạt giải trong cuộc thi múa lần này, nhớ mặc
chiếc váy này vào lễ trao giải nhé.
Chữ viết trên giấy rất thanh tú, Khương Đường biết, đây căn bản không phải là
chữ viết của mẹ mình, hẳn là người đại diện của bà viết thay, bà ấy còn lâu mới
để lại bất cứ dấu vết gì.
Cô ấn gọi điện thoại cho mẹ mình, giống y như rất nhiều lần trước đó: ”Đường
Đường, mẹ đang quay quảng cáo.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boc-keo-da-nhuc-bo-dao-hao-hao-hat/153493/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.