Chương 32: Mèo không còn mặt mũi nữa!
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
"Đừng...khốn khiếp..." trong chăn vang lên từng tiếng động cùng tiếng nức nở cầu xin tha thứ.
Trong bóng tối, tất cả giác quan đều sẽ được phóng đại lên gấp bội. Bất kể là hôn nhẹ như gió bên má hay là cảm giác tê dại bên hông cũng mang đến cho người ta cảm giác kích thích hơn nhiều.
"A Dực..." Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt, đưa tay lên chạm vào mặt hắn.
"Ừm." Tiêu Dực đáp lời, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi y: "Còn chạy loạn nữa không?"
Âm thanh Thẩm Lưu Quang mềm nhũn: "Không chạy, sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Tiêu Dực nhẹ nhàng nắn bóp eo y.
Thẩm Lưu Quang chịu được nhột, lại tránh đi tránh lại một hồi, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nói: "Tướng công..."
"Hôm nay sao lại ngoan thế?" Tiêu Dực mỗi lần nghe y kêu mình như vậy càng không nỡ buông tay, muốn đem y hung hăng hòa tan vào cơ thể mình làm một.
Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Sau này đều sẽ ngoan như vậy."
Tiêu Dực bật cười, hơi thở phả lên cổ khiến cảm giác ngứa ngáy như truyền thẳng vào lòng y.
"Vén chăn lên đi." Người Thẩm Lưu Quang có chút run run, thấp giọng nói: "Không thấy gì hết..."
Tiêu Dực đem chăn kéo xuống một chút, nương theo ánh nến vừa đủ để nhìn thấy mặt y.
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt đẩy hắn ra: "Ngươi xuống đi, nóng muốn chết..."
Tiêu Dực một tay đem y ấn xuống bên gối, một tay vuốt ve vòng eo mềm, một đường đi đến trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boi-ra-mot-vi-vuong-gia-benh-tat-trien-mien/1770968/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.