Chương 2: Thả bản sâm ra!
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Mấy sợi râu nhỏ cứ vạch tới vạch lui trong lòng bàn tay Dung Vương điện hạ như con kiến bò qua, có chút ngứa ngứa. Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì mới phát hiện là quên đọc mất chữ rồi, đành không thể làm gì khác ngoài thỉnh cầu: "Viết lại lần nữa đi"
Tiểu nhân sâm mới không thèm, đem mấy sợi sâu bắt chéo trên eo thở phì phò làm một bộ phẫn nộ.
Tiêu Dực có chút buồn cười, chợt nổi lên ý muốn trêu đùa, hắn nhẹ nhàng kéo kéo sợi râu của nó.
Chỗ bị hắn nắm lấy nhanh chóng hồng hồng lên. Tiểu nhân sâm sắp rớt nước mắt, quơ quơ sợi râu trong không khí: Đau a!!
Tiêu Dực lần này đọc hiểu, hắn xoa xoa tiểu nhân sâm, ôn nhu an ủi: "Sau này bản vương sẽ nhẹ nhàng hơn"
Tiểu nhân sâm tức giận vung mấy sợi sâu, nghiêm túc: Không có sau này, chớ có đụng vào ta!
Dung Vương điện hạ: "..."
Tiểu nhân sâm giận hờn đến vặn vẹo cả người, nó đem mấy sợi râu đưa đến thổi thổi, động tác dịu dàng, cực kì đau lòng chính mình. Chờ đến lúc đã khôi phục như thường, nó mới quay lại đây, ở trong lòng bàn tay hắn một mực viết xuống: Trong thuốc có độc.
Tiêu Dực rõ ràng sửng sốt một chút, ánh mắt thăm dò nhìn vật nhỏ, cố ý hỏi: "Cái gì?"
Tiểu nhân sâm thực sự mệt muốn chết, không muốn viết lại lần thứ hai. Thực chưa từng thấy ai ngốc thế này, nó đành không thể làm gì hơn lặp lại: Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boi-ra-mot-vi-vuong-gia-benh-tat-trien-mien/1771025/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.