Mấy người Đông Phong công tử uống một vòng lại ngâm được dăm ba câu sâu sắc, quay đầu mỉm cười nói với Đoạn Tu Văn khẽ phẩy quạt ngồi bên cạnh: “Nghe nói lệnh biểu muội muốn từ hôn với phủ Tướng quân, lệnh tôn có ý gả nàng cho Tu Văn huynh?”
Đoạn Tu Văn nhíu mày: “Việc liên quan đến khuê dự biểu muội, vẫn nên đừng nhắc lại.”
Mấy người xung quanh sắc mặt khác nhau, trong lòng đều nghĩ, biểu muội dũng mãnh của ngươi còn khuê dự gì đáng nói.
Khuôn mặt Đông Phong công tử xanh trắng luân phiên, nếu không phải vì Nhị Hoàng tử phó thác mình tìm hiểu tâm tư vị này thì hắn làm gì đến mức, vị này còn là người rượu mời rượu phạt đều không uống, rõ ràng tài trí hơn người mà từ chối nói không có linh cảm, sợ bị bắt nhược điểm nên ngay cả thơ cũng không chịu làm một câu.
Hắn hết cách mới thuận miệng tìm đề tài lại bị vị này cứ thế chặn về, quá đáng ghét.
Trong lúc xấu hổ, một tôi tớ vội vàng tiến vào, nhỏ giọng nói vài câu, Đông Phong công tử lập tức vứt bỏ vẻ uể oải, cười lớn tiếng, hăng hái nhìn xung quanh, nói có ý chỉ: “Không phải mọi người đều tò mò vị kỳ nữ tử đá Thái tử xuống xe ngựa là ai sao?!”
Mọi người lập tức hứng thú, ồn ào bảo hắn nói mau.
Quạt xếp trong tay Đoạn Tu Văn ngừng lại, cũng tò mò nhìn qua, vừa rồi thật khéo, Thái tử chặn đường xe ngựa vừa lúc bên dưới Túy Tiên cư, mấy người đang uống rượu mua vui nên chứng kiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-cung-da-tro-ve/1302027/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.