Trận hòa đàm hôm sau còn kịch liệt hơn hôm qua.
Người Bắc Yến không hiểu lễ tiết, đạp lên bàn nói chuyện nước bọt văng tứ tung. Bên phía Đại Ân cũng dứt khoát từ bỏ phong độ nhã nhặn, xắn tay áo lên đối chọi gay gắt với chúng.
Mãi đến ngày thứ ba, Bắc Yến mới thỏa hiệp, đồng ý trả lại bảy tòa thành trì bị Bắc Yến cướp đi từ thời Thành Vũ Đế, đồng thời lấy núi Đại Ân làm ranh giới xác định lại lãnh thổ hai nước một lần nữa, dùng để đổi lại Hoàng tử Lý Liệt của chúng; đồng thời hai nước thực hiện một cuộc hôn nhân chính trị, trong lúc hôn nhân có hiệu lực, hai nước sẽ không tiếp tục phân tranh, giao dịch thương mậu bù đắp lẫn nhau, dùng chiến mã, hương liệu của phương bắc để trao đổi đồ sắt, lá trà của Trung Nguyên, hơn nữa hằng năm còn thượng cống một số lượng cho triều đình Đại Ân…
Sau khi các điều khoản từ lớn đến nhỏ đã được quyết định, hai bên lần lượt đóng con dấu đỏ theo lễ tiết hai bên, “hiệp ước Nhạn Bắc” coi như chính thức được ký kết.
“Ta còn nhớ chín năm trước, khi thiết kỵ Bắc Yến xâm lược phương nam, đã từng nói với sứ thần nước ta rằng, quốc gia thua trận không có tư cách đòi hỏi lợi ích.”
Nhớ lại đoạn chuyện cũ mà mình từng đọc được trong quốc sử, Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng cười nói: “Bổn cung chỉ trả lại những lời này cho quý quốc mà thôi.”
Mục Lặc Tây cũng nở nụ cười: “Người đời thường nói rằng Đại Ân Tam Công chúa là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-cung-khong-the/2433159/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.