“Điện hạ…”
Kỳ Viêm nắm lấy ngón tay của nàng, đôi mắt sắc bén như chim cắt nhìn nàng một cách nặng nề, gợi lên sóng tình quen thuộc: “Mới có mấy ngày mà điện hạ đã quên ta rồi. Vậy là ta phải sử dụng vài biện pháp để điện hạ nhớ tới…”
Lúc tỉnh lại, mặt Kỷ Sơ Đào đã đỏ bừng lên.
Không liên quan đến giấc mơ lúc trước, chỉ có vài hình ảnh “đòi nợ” kỳ lạ của Kỳ Viêm.
Vậy câu “ngày nghĩ gì đêm mơ đó” trong sách là sự thật. Trong đầu Kỷ Sơ Đào trống rỗng, ôm gối đầu thở dài, tính toán trong đầu một chút, nhận ra Kỳ Viêm đã rời Kinh một tháng.
Còn ba tháng nữa thì mới đến mùa xuân.
Những ngày gần đây thời tiết rất lạnh, những cây đào mà Kỳ Viêm trồng trong viện đều trụi lá, Kỷ Sơ Đào lo rằng chúng sẽ bị lạnh chết.
Phất Linh mời một người làm vườn từ cục Thượng Kỳ tới để quấn bao rơm cho vài chục cây đào để giữ ấm cho chúng, như vậy Kỷ Sơ Đào mới yên tâm. Nàng quay về phòng cầm bút và chấm mực, viết những điều đơn giản về ăn uống và cuộc sống hằng ngày, đôi khi chèn vào vài câu an ủi ngắn gọn tinh tế, nhưng nàng lại ngại ngùng gạch đi, sau khi dán bao thư lại thì đưa cho Phất Linh để đưa đến quan dịch*.
*Quan dịch: bưu điện thời xưa.
Vì Kỳ Viêm dẫn quân đến phía Bắc, cho nên cứ hai ngày thì nàng viết một bức gia thư để gửi đến doanh trại ở biên giới.
Sau khi làm xong, Kỷ Sơ Đào đặt đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-cung-khong-the/2433168/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.