Nhạc Phi và Dịch Tuyên, một lớn một nhỏ nối lại tình xưa . Thủ trưởng vui vẻ, thân là cấp dưới tự nhiên cũng có thể cảm thấy xuân về hoa nở, ý xuân dạt dào. Trừ phi bất đắc dĩ, bằng không Nhạc Phi đi đến đâu, phía sau luôn luôn có một bóng người nhỏ bám sát phía sau, có khi cầm dâu tây, có khi cầm hoa quả, mặc kệ cầm cái gì trên tay, Dịch Tuyên cũng dính với Nhạc Phi, kết quả thời gian cha và con gái có thể ở chung chỉ còn lại lúc nghỉ trưa. Dì Trần bị cảm quá nghiêm trọng, mấy ngày rồi vẫn chưa khá hơn, anh đành phải mang theo con gái đi làm, may mắn là con gái rất ngoan ngoãn, không khóc nháo, hơn nữa Nhạc Phi cũng giúp anh không ít, khiến cho anh có thể chuyên tâm làm việc. Nếu cô muốn dẫn Tuyên Tuyên đi hơi lâu cũng sẽ nói trước cho anh một tiếng, mục đích không có gì hơn là cửa hàng tiện lợi cạnh đó, quán kem đối diện hoặc là tiệm cà phê bên đường, đều là những nơi khá gần, anh cũng yên lòng để cho hai cô cháu đi ra ngoài. Nhưng mà, mặc dù hai vị đương sự không để ý hay cảm giác được có chỗ quái dị, vẫn sẽ có lời đồn truyền ra. . . . . . Buổi chiều là người thay lượt của anh – tiểu Cao dẫn đầu làm khó dễ —— “Anh không có cảm giác là Nhạc tiểu thư lầu 12 của ‘’Hạnh phúc nhân thọ’’ thích anh sao? Không chỉ mỗi ngày đều giúp anh chăm sóc Tuyên Tuyên, anh còn có bữa ăn sáng miễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-mieng-an-dich-gia/2372179/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.