Dọc đường đi Khanh Nguyệt không ngừng nghe thấy âm thanh hít khí vào cùng tiếng kinh hô, thỉnh thoảng còn bị một số người cản lại hỏi ma thú ôm trong ngực là gì, hay là mua bắt ở chỗ nào?
Sau khi giải thích vài lần, Khanh Nguyệt thực sự thấy phiền, liền mặt lạnh trực tiếp đi đường của mình, một số người không được đáp lại cũng không cam lòng đi khỏi.
Đáng tiếc, có vài người không biết nhìn sắc mặt người khác, luôn đối với bản thân có tự tin.
"Cô nương, tiểu ma thú trong ngực ngươi mua ở đâu a?"
Lại có người cản Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt nhíu mày đi bên trái muốn tránh người này. Đáng tiếc hắn không biết liêm sỉ, liền chặn lối đi của Khanh Nguyệt.
"Ha! hỏi ngươi a? ngươi bị điếc hả?" hắn thấy Khanh Nguyệt như vậy, liền đề cao âm thanh.
Khanh Nguyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn một tên công tử ca chặn đường mình, thấy bộ dạng hắn có vẻ như không được đáp lại sẽ không bỏ qua, liền thẳng thắn ném lại một câu "không phải ma thú, không chỗ nào bán." sau đó liền tránh người này. Thế nhưng, đối phương không để Khanh Nguyệt như ý.
"Không phải ma thú? không lẽ là triệu hoán thú ngươi triệu hồi ra?" công tử ca xinh đẹp như hoa lại lần nữa chặn đường Khanh Nguyệt, "ta nói a, nhìn triệu hoán thú của ngươi nhìn qua cũng yếu ớt, giữ lại cũng không có ích gì, bằng bán cho ta đi."
Vị công tử này vừa nói, còn vươn tay muốn đoạt Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt.
Cái đờ mờ! lưu manh đáng chết! tay thò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-trieu-hoan-thu-la-manh-nhat/2776024/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.