"Vu giáo quan." Hắc Ưng cúi người nghiêm túc nhìn Vu Đạt La lạnh lùng chào hỏi.
Nói thật, hắn cũng không thích Vu Đạt La này, bất quá, nếu chủ nhân đã để mình phải hảo hảo bảo hộ hắn, mình cũng chỉ có thể làm theo. May là ở chỗ này Vu Đạt La đối với triệu hoán sư không đáng tin, đối với mình cung kính vẫn có thừa, điều này cũng khiến Hắc Ưng luôn nhắm một mắt mở một mắt với những chuyện hoang đường mà Vu Đạt La làm ở doanh trại huấn luyện này. Ngược lại, chết cũng đều là triệu hoán sư, không phải sao? thật hy vọng Vu Đạt La này có thể chó cắn chó, đem toàn bộ triệu hoán sư trong trại huấn luyện này đều bị tại họa. Đại lục này, căn bản không cần đám triệu hoán sư phế vật vô dụng đó nữa!
"Hắc Ưng a, sáng nay đúng là phải đa tạ người. May là ngươi phản ứng nhanh, nếu không.... ta... " Vu Đạt La giơ tay lên, muốn kiểm tra trán của mình, đáng tiếc cánh tay bị bọc nhiều lớp cũng không có cách, Vu Đạt La bất đắc dĩ lại thả tay xuống. "Ta nghĩ, cho dù lúc đó triệu hoán thú có ở bên cạnh ta trông chừng, cũng sẽ không đúng lúc như ngươi vậy a?!" kỳ thực Vu Đạt La đối với triệu hoán thú của mình vẫn có lòng tin hơn, bất quá, nên dỗ ngọt nịnh bợ thì vẫn nên dỗ ngọt.
Hắc Ưng cũng không nhận ra Vu Đạt La đang vuốt mông ngựa, hắn thấy sự thật cũng là như vậy. Triệu hoán sư bản thân phòng ngự vốn yếu, mà triệu hóa thú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-trieu-hoan-thu-la-manh-nhat/2776039/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.