Phượng Khanh tỉnh lại.
Nhìn rèm lụa thêu long phượng bằng chỉ vàng quen thuộc, lập tức nhận ra mình đang ở nơi nào.
– Ngươi tỉnh rồi đó à? – Bên cạnh vang lên một giọng nói.
Phượng Khanh nghiêng đầu, nhận ra người này là Ngụy Vô Thường.
Viền mắt cậu ta thâm quầng, mất đi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.
Y phục chỉn chu, tóc tai gọn gàng.
Khi không nhếch nhác quả thật có dáng vẻ quân tử như ngọc, gương mặt thanh tú có chút khả ái.
Thế nhưng Ngụy Vô Thường không mở miệng nói lời bông đùa, chỉ đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho y im lặng.
– Ta nói với tên hoàng đế kia nửa canh giờ nữa ngươi mới tỉnh.
Đừng phát ra tiếng động lớn, gã sẽ tới đây.
Phượng Khanh không phản đối, giữ nguyên tư thế nằm nghiêm chỉnh trên giường, thấp giọng hỏi.
– Sở Dung Ca đâu? Ta ngủ bao lâu rồi?
– Ngươi bất tỉnh ba ngày ba đêm.
Hiên Viên Diệp Nhiên sốt ruột, cho người bắt ta vào cung chẩn mạch cho ngươi.
Phượng Khanh yên lặng nghe, thế nhưng Ngụy Thư không nói gì tiếp nữa, y cau mày.
– Ngươi chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của ta.
Ngụy Vô Thường mân mê hòm thuốc trong tay, ấp úng.
– Hắn… Ngươi đừng gấp, Hữu Ảnh đang đi tìm rồi.
Sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Sẽ không có chuyện gì đâu.
– Ngụy Thư.
Ngụy Vô Thường giật mình nhìn lên, chạm phải ánh mắt của Phượng Khanh lập tức co rúm cả người.
– Hắn… hắn ngã xuống Đoạn Trường Nhai.
Sống chết không rõ.
Không ngờ Phượng Khanh nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-vuong-muon-tao-phan/1952026/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.