"Kiều tiên sinh điên rồi."
Lời vừa nói ra Đỗ Nhược đã thấy mình lỗ mãng, cứ thế nói thẳng ra chẳng có một chút lễ phép, đầu bên kia vẫn im lặng, cô ổn định cảm xúc lại, đang định nói xin lỗi thì bên kia đã lên tiếng trước, giọng nói lãnh đạm không đoán được tâm tình: "Đúng vậy, người không được bình thường."
Lời xin lỗi mới đến đầu môi, thà rằng anh ta cứ chất vấn cũng được, đột nhiên nói câu này chặn ngang họng người ta.
Đây là đang khẳng định mọi việc đều do anh ta làm, hơn nữa bản thân anh ta còn không bình thường.
Vậy anh ta còn tặng quà làm gì?
Đỗ Nhược hít sâu một hơi: "Kiều tiên sinh, gần đây tôi nhận được quà đều là chủ ý của anh?"
Kiều Cận Nam thản nhiên thừa nhận: "Phải."
"Kiều tiên sinh, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì chưa nói rõ ràng? Hay là hôm đó tôi nói gì làm anh hiểu lầm?"
Kiều Cận Nam quyết đoán trả lời: "Không phải."
"Vậy.." Đỗ Nhược cố gắng hết sức điều chỉnh giọng nói: "Vậy đây là ý gì?"
Kiều Cận Nam im lặng nửa ngày, mới nói: "Giống như cô đang nghĩ."
Đỗ Nhược thấy trái tim phun ra một búng máu, muốn nôn cũng không được, sao nói chuyện với người này lại khó khăn vậy?
"Kiều tiên sinh, đầu tiên hoa ngài tặng sẽ ảnh hưởng tới công việc của tôi, quần áo, túi xách cùng trang sức tôi đều không cần, cho dù xuất phát từ mục đích gì, mong ngài lập tức dừng lại hành động này, bởi vì nó ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi."
Kiều Cận Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-bong/1198604/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.