Mùa đông năm nay tuyết rơi nhiều, mưa lạnh ẩm ướt.
Tiếng mưa rơi gõ vào cửa kính thật ầm ĩ. Người mất đi thị lực thì các giác quan khác đặc biệt nhạy cảm, đối với người thích sự yên tĩnh mà nói đây chính là cực hình.
Kiều Cận Nam vốn là người khó tính lại gặp chuyện ngoài ý muốn càng làm anh cáu kỉnh hơn, tiếng mưa rơi vẫn không ngừng, anh không hề do dự trút hết bực mình vào người mới đến.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, không hề có tiếng sợ hãi nào hết.
Thật yên tĩnh.
Có một đôi mắt chăm chú quan sát anh nhưng không dừng lại quá lâu, tiếng bước chân đi xa sau đó quay trở lại, tiếp theo là tiếng quét dọn mảnh vỡ.
Đỗ Nhược chẳng hề sợ hãi.
Cô im lặng dọn dẹp sạch sẽ, lúc cô quay lại Kiều Cận Nam đã ngồi dựa trên thành giường.
Trong phòng kéo kín rèm cửa nên rất tối. Cô không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cô có thể biết đó là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú.
"Xin chào, tôi là..." Đỗ Nhược tự giới thiệu về mình.
"Tôi không có hứng thú với cô." Giọng nói lạnh như băng.
Đỗ Nhược tiếp tục im lặng.
Cô ra khỏi phòng, giúp anh khép cửa lại, theo như lời dặn dò cô quét dọn phòng ốc sạch sẽ, đặc biệt là phòng tắm, sắp xếp lại đồ đạc từ kem đánh răng đến bàn chải đánh răng, dầu gội, khăn lông, quần áo. Tiếp theo là nấu cơm.
Không có chuyện gì quá đặc biệt.
Nhưng bệnh nhân này thật kỳ quái, trầm mặc ít nói, rất lạnh lùng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-bong/510993/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.