Một tuần sau, tôi ra viện.
Lý Hoa Thành lái xe chở tôi về “nhà” chúng tôi.
Tôi ngồi trên sô pha, đầu còn quấn băng, lạnh lùng nhìn anh ta rót ly nước nóng cho tôi.
“Tôi đã gặp con bé đó…” Vấn đề, vẫn phải giải quyết thôi…
Người Lý Hoa Thành cứng lại, quay nhìn, hối hận và khổ sở vẽ lên trong mắt anh.
“Anh yêu nó chứ? Nếu thích thì, mang nó về đây… dù sao cũng là đứa con gái trong sạch.”
Tôi nhắm mắt, không muốn nhìn mắt anh nữa, sợ rằng nếu nhìn, nước mắt sẽ lại chảy ra…
Anh trầm ngâm hồi lâu “Vì sao lại nói thế? Em không giận?”
Anh bước đến trước tôi, đứng cúi nhìn tôi từ trên cao, tôi còn biết làm gì đây… khóc gào, làm mình làm mẩy, rồi treo cổ tự vẫn?
“Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, nếu anh thích, anh cứ đi.”
“Vì sao? Vì sao em trở nên thờ ơ như thế?” Anh vứt cốc nước trên tay đi, quỳ xuống, gào lên giận dữ.
Vì sao? Vì sao? Hỏi thật hay. Tôi thì vì sao ư?
Tôi không kìm giữ được sự giận dữ trong lòng mình nữa, tôi đứng dậy, kéo tóc, rít lên sắc nhọn:
“Vì sao? Tôi vì sao á? Tôi vì sao mà lại để tôi trở nên như thế này?”
“Tôi vì sao nhuộm tóc, tôi vì sao đục mười mấy cái lỗ trên tai? Tôi lại vì sao mà ăn mặc cho tôi thành hình người này?”
Tôi đầm đìa nước mắt, đau đớn hét lên: “Tôi là vì anh đấy, Lý Hoa Thành, anh hiểu chưa? Vì, Anh, Đấy?”
“Vì tôi yêu anh, quá yêu anh, không muốn trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-cuc-nho/2592962/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.