Sau khi Chung Hoài và Tố cô ra ngoài từ cửa sau, hai người lên xe ngựa đi thẳng đến sơn trang ở ngoại thành, toà sơn trang đó là tài sản riêng của Chung Hoài.
Lúc tới sơn trang thì sắc trời đã tối, Vân Lạc bị ném vào phòng chứa củi không người hỏi thăm, nàng vẫn chưa được cởi trói, cứ thế ngã thẳng xuống đất.
Trong bóng đêm, lông mi Vân Lạc run rẩy, hai mắt từ từ mở ra, xung quanh tối đen như mực, sau gáy vẫn còn hơi đau. Nàng hốt hoảng, sao nàng lại ở đây?
Nàng bị đánh bất tỉnh, trước khi ngất xỉu, nàng nhìn thấy Chung Hoài, Chung Hoài có thể đứng dậy. Cho nên, chắc chắn nàng đã bị Chung Hoài bắt cóc. Chung Hoài muốn làm gì?
Cơ thể Vân Lạc bị trói, nhưng miệng thì không, nàng bắt đầu hô to: “Có người không? Chung Hoài! Chung Hoài!”
Không có ai trả lời nàng, nàng cứ hét không ngừng, hét tới khi cổ họng khô khốc bên ngoài mới truyền đến tiếng bước chân, trong lòng Vân Lạc khẽ động, nàng yên lặng chờ người tới.
“Cạch”, cửa phòng chứa củi bị mở ra, căn phòng cũng được chiếu sáng bởi ngọn đèn dầu. Vân Lạc thấy rõ người tới: “Tố cô, ta…”
Còn chưa nói dứt câu, một nhúm vải đã được nhét vào miệng Vân Lạc, chặn kín lời nàng muốn nói.
“Tên huý của công tử là thứ mà con nhóc ngươi có thể gọi sao? Ngoan ngoãn đợi ở đây đi.” Tố cô bất mãn trợn mắt lườm Vân Lạc, lớn tiếng ồn ào như vậy, đừng có làm phiền đến công tử.
Đợi dựa vào con nhóc này lấy được tiền,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-hoa-nho-tren-dau-bieu-ca/1867291/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.