Ăn tối xong, Vân Lạc và Chung Tịch đi dạo dọc theo con đường nhỏ.
“Hôm nay bông hoa trên đầu ta có thay đổi không?”
“Muội đang định nói với huynh đây. Bông hoa lại chuyển sang màu đỏ rồi, không thấy màu xám nữa. Hôm nay biểu ca đã làm gì?” Vân Lạc nói.
Thế giới rộng lớn vô biên, không thiếu việc lạ. Đến như nàng còn có thể sống lại một lần nữa, thế nên bông hoa nhỏ của biểu ca cũng khiến người ta dễ chấp nhận hơn.
Chung Tịch nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, không có gì khác so với ngày thường.
“Hôm nay vẫn giống bình thường thôi, không có gì khác cả. Ra ngoài kiểm tra cửa hàng rồi xem sổ sách. Đến giờ thì ăn cơm.”
“Vậy kỳ lạ quá,” Vân Lạc có phần không hiểu ra sao: “Đúng rồi, huynh hết cảm lạnh chưa? Thân thể là quan trọng nhất.” Có sức khỏe mới có thể đấu với Chung Hoài.
“Khỏi rồi.”
“Khỏi thì khỏi, nhưng huynh nhất định phải chú ý sức khỏe, điều này rất quan trọng.” Vân Lạc cảm giác mình đã bỏ qua thứ gì đó.
Chung Tịch nhướn mày, có phải biểu muội đã quan tâm hắn quá mức không? Trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới một câu “Có phải tỷ muốn làm tẩu tẩu của ta không”, chẳng lẽ… Nghĩ vậy, hắn vô thức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
So với nữ tử, hắn thích làm ăn buôn bán hơn.
“Ca ca, biểu tỷ, hai người đang làm gì thế?” Chung Ca ăn no căng ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp ca ca của nàng ấy và biểu tỷ. Đúng là hiếm thấy.
“Muội đang làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-hoa-nho-tren-dau-bieu-ca/1867329/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.