Chu Cảnh Nhượng cười lạnh:
“Thư ký của anh không phải loại kém cỏi không xứng đáng này cũng vào được.”
“Qua Tết anh sẽ sa thải cô ta.”
Tôi không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Yêu Vi.
Cô ta đứng lẫn trong đám nhân viên, hoàn toàn không nổi bật.
Khi chạm phải ánh mắt của tôi, cô ta lập tức cúi đầu, nhưng vẫn không cam tâm mà cắn chặt môi.
Giữa buổi tiệc, Chu Cảnh Nhượng đưa tôi vào phòng nghỉ rồi vội vàng rời đi.
Rất nhanh sau đó, tài khoản nhỏ của Yêu Vi gửi tin nhắn:
“Phu nhân Tống, cuối hành lang, nhà vệ sinh, chị có muốn qua xem không?”
Toàn bộ tầng này rất yên tĩnh, vì tôi nghỉ ngơi nên Chu Cảnh Nhượng không cho phép bất kỳ ai lên làm phiền.
Nhưng điều đó lại càng tạo điều kiện thuận lợi cho anh ta và Yêu Vi.
Cánh cửa khép hờ, bên trong vang lên tiếng khóc thút thít của Yêu Vi.
Cùng với đó là những âm thanh nặng nề, những lời lẽ thô tục không thể nghe nổi.
Đó là một mặt khác hèn hạ và dơ bẩn của Chu Cảnh Nhượng mà tôi chưa từng biết.
“Chu tiên sinh… tha cho em, em không chịu nổi nữa.”
Đáp lại cô ta là giọng quát lạnh lùng của Chu Cảnh Nhượng:
“Chịu cho anh.”
“Chu tiên sinh, anh cũng nên thương em chút chứ…”
“Em xứng sao?”
Chu Cảnh Nhượng cười nhạt:
“Anh chỉ thương vợ anh. Loại phụ nữ như em.”
“Chỉ xứng để anh trút giận.”
“Vậy anh ra ngoài mà tìm vợ anh đi.”
Yêu Vi nghẹn ngào khóc thút thít.
Nhưng lại bị Chu Cảnh Nhượng túm tóc, buộc phải ngẩng mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-hong-heo-tan/2734405/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.