“Quái vật nhỏ…em đưa cậu bé đó đi rồi…”
Hô hấp của Hạ Dương Ba như ngừng lại trong chốc lát, cảm thấy đau lòng đến không nói được gì.
“Sao em phát sốt rồi?” Hạc Dương Ba nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc mai trước trán của cậu ấy, trong lòng đột nhiên có chút nhớ đến dáng vẻ khi còn để kiểu tóc cắt đầu đinh của cậu.
Lưu Nhất Hàng mơ mơ màng màng “ê” một tiếng, qua một lúc sau, lờ mờ lại bổ sung thêm: “Tuyết rơi rồi…”
“Ừ.”Hạ Dương Ba lại hỏi, “Là vì tuyết rơi nên mới ốm sao? Hay là bởi vì chuyện gì khác nữa?”
“Chuyện gì khác nữa á…” Lưu Nhất Hàng nhắm nghiền mắt, như đang cố suy nghĩ điều gì đó: “Ừ…”
Tim của Hạ Dương Ba như nhảy tọt lên cuống họng vậy, rất sợ nếu như cậu ấy nói ra câu “Chúng ta hãy nhận nuôi quái vật nhỏ đi”.
Nếu như Lưu Nhất Hàng thật sự đưa ra yêu cầu như vậy, cho dù là không bằng lòng đủ điều, anh có lẽ cũng không cách nào nói ra lời từ chối với cậu được.
“Đương nhiên là bởi vì nhớ anh quá mà.” ngay trong lúc anh đang xuất thần, thì Lưu Nhất Hàng nở nụ cười yếu ớt, thốt ra một câu nói như thế.
Hạ Dương Ba căn bản không quan tâm đối phương có phải là bệnh nhân hay không, chỉ có hàng loạt những nụ hôn mạnh mẽ ập đến.
Bệnh của Lưu Nhất Hàng không sao cả, cứ thế kéo dài đến trước năm mới.
Theo thường lệ, Hạ Dương Ba phải về nhà đón năm mới, bệnh cảm mạo của Lưu Nhất Hàng cũng đã gần khỏi rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-lieu-bay-theo-gio-tuyen-tinh-dai-ta/2746969/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.