Càng nghĩ càng thấy tức, Từ Á Ngôn nghiến răng nghiến lợi mắng rủa một hồi lâu, Tần Thời không ngăn cản để mặc y nói thỏa thích, đôi lúc còn mỉm cười hùa theo, một người nói một người nghe tạo nên khung cảnh hòa hợp đến lạ.
Từ Á Ngôn mắng đến khàn cả cổ mới chịu ngừng lại.
"À đúng rồi." Từ Á Ngôn hỏi: "Vậy kế hoạch của hoàng huynh là gì vậy?"
"Đã nhiều năm như vậy rồi cũng nên đặt một dấu chấm hết." Tần Thời mỉm cười đáp: "Ngươi cứ chờ đi."
Tần Thời đã không muốn nói Từ Á Ngôn cũng không gặng hỏi thêm, y chỉ cần an ổn bên cạnh hắn là được.
Sự xuất hiện của Trì Anh khiến tình thế hoàn toàn bị đảo ngược, lúc trước tể tướng luôn miệng đòi nhân chứng thì hiện tại đã có nhân chứng, muốn vật chứng thì có vật chứng.
Nhân chứng mà Trì Anh mang đến là một trong những thuộc hạ thân cận của Lý Ngạn, gã không những khai ra Lý Ngạn âm thầm dùng mối quan hệ thân thiết với Dương vương tham quyền đoạt lợi, còn khai luôn ra những ngân lượng trong sổ sách mà họ tìm thấy là của thái thú Giản Minh.
Kho bạc mà tể tướng lục soát được dùng để chứa ngân lượng chung, thái thú là người nắm giữ, hoàn toàn không liên quan gì đến Tần Thời, mỗi một lần thành công thái thú sẽ dựa vào công sức bỏ ra của từng người mà phân phát.
Trước kia Lý Ngạn thường xuyên đến để nhận bạc nên thuộc hạ này của gã đã không còn lạ gì, đe dọa một chút là đã khai ra tất cả.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-nhien-tro-thanh-vuong-phi-roi/1331768/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.