Vội vàng nói lời cảm ơn: "Cám ơn thanh niên trí thức Tống, anh thật là tốt bụng!"
Cô nhớ tới trong túi mình có hai chiếc bánh hạt đào, vội vàng lấy ra đưa một cái cho Tống Thời Thanh: “Thanh niên trí thức Tống, bánh đào đây, ăn một chút đi.”
Ánh mắt Tống Thời Thanh rơi vào đôi tay mềm mại không xương kia, vốn là bàn tay màu trắng, lúc này lòng bàn tay của cô đã ửng đỏ vài chỗ, xem ra cô thật sự đã rất vất vả.
Nếu như cô yếu đuối như vậy, tại sao đại đội trưởng lại cử cô đến đây để chịu vất vả.
Ở xã Nguyệt Phượng Loan, ai mà không biết công việc của Tống Thời Thanh là công việc mệt mỏi và vất vả nhất xã, đào đất xong lại phải trồng cải dầu, phải bận rộn đến tối mịt mới xong, vậy mà cô vẫn dại dột ngu ngốc làm cùng anh.
Quay lại nhìn khuôn mặt của Khương Tuệ Tuệ, cô đang nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt lấp lánh, đôi mắt đầy mong đợi.
Tống Thời Thanh nhanh chóng di dời ánh mắt đi, ho nhẹ một tiếng và nói: "Tôi không muốn ăn."
Khương Tuệ Tuệ đã lớn đến mức này, và đây là lần đầu tiên có người từ chối cô. Cô bĩu môi cắn một miếng trong hai miếng bánh đào, anh không muốn ăn thì một mình cô ăn vậy.
Cô cắn từng miếng nhỏ chiếc bánh đào, gió núi mát lạnh, thổi qua khá dễ chịu.
Vừa mới thưởng thức thì có một vị khách bất ngờ không mời mà đến.
Cố Diệp Phi
Khương Thúy Thúy mang theo hai thùng đựng hạt cải dầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1354780/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.