Người nói là Khương Thúy Thúy, và cô ta đang chỉ vào đôi giày da cừu màu mơ mà Khương Tuệ Tuệ thích. Khi Khương Tuệ Tuệ nhìn qua, cô ta nâng cằm lên, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích, rõ ràng là cố ý.
Khương Tuệ Tuệ đảo mắt không nói nên lời, giả vờ như Khương Thúy Thúy không tồn tại, cô tiếp tục chỉ vào đôi giày da cừu màu mơ và hỏi người phục vụ: "Bao nhiêu tiền? Tôi sẽ mua nó."
Cô đem tất cả gia sản của mình nhét vào trong chiếc túi nhỏ, trước khi ra ngoài còn đếm lại, phát hiện tổng cộng có mười bảy tệ tám mươi xu, trước đây trong mắt cô cũng không phải là tiền, nhưng bây giờ cô có thể mua được rất nhiều thứ.
Người phục vụ không quan tâm ai sẽ mua nó, cho dù người trước mặt cô có đánh nhau vì đôi giày này, điều đó đối với cô ấy cũng không thành vấn đề, miễn là bọn họ không đánh nhau ở nơi này là được.
Khuôn mặt cô ấy không chút biểu tình gì mà nói ra số tiền: “Hai mươi hai tệ.”
Khương Tuệ Tuệ đang lấy tiền ra thì lập tức sững người, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mươi hai tệ ư? Chẳng phải thời đại này đồ vật đều rất rẻ hay sao? Không phải người ta đã nói rằng mua một đôi giày nhiều nhất chỉ tốn vài tệ thôi hay sao?
Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rằng bản thân mình đã bị lừa dối.
Cô không có đủ tiền, cô nên xuống đài như thế nào đây? Nếu bây giờ cô tự nguyện từ chối, nói không thích đôi giày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417438/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.