Khi đó phiến quân thịnh hành, rất nhiều tầng lớp thấp nhân sĩ chỉ trong mấy năm đã trở thành trụ cột của xã hội, cán bộ quốc gia đều là do phản loạn tạo ra, nhà họ Ngưu chính là lập nghiệp từ đó.
Anh ta vừa dứt lời, khi Tống Thời Thanh dùng sức trên tay, Ngưu Thự Quang cảm thấy cánh tay của bản thân sắp gãy, anh ta đau đớn hét lên, mồ hôi lấm tấm trên trán: "A! Buông ra, buông ra!"
Thẳng đến sau khi buông lỏng tay, Tống Thời Thanh mới buông anh ta ra.
Khương Tuệ Tuệ xoa xoa cổ tay có chút đỏ ửng vì bị kéo, trốn sau lưng Tống Thời Thanh, trên mặt chỉ lộ ra vẻ ủy khuất. Nắm lấy góc áo của Tống Thời Thanh, giọng điệu cô ủy khuất nói: "Tống Thời Thanh..."
Cố Diệp Phi
Tống Thời Thanh quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, an ủi: "Không sao, có tôi ở đây."
Nói xong không thèm liếc mắt nhìn Ngưu Thự Quang một cái, mang theo Khương Tuệ Tuệ đi ra bên ngoài.
Ngưu Thự Quang nói những lời cay nghiệt với bọn họ sau lưng: "Tống Thời Thanh, anh dám đánh tôi, tôi sẽ khiến anh không thể sống tốt trong toàn bộ thành phố Giang Châu!"
Tống Thời Thanh mắt điếc tai ngơ, Khương Tuệ Tuệ quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ngưu Thụ Quang một cái, trong lòng thầm mắng: Tôi khinh, cho rằng bản thân là ai mà đòi sống tốt được trong toàn bộ thành phố Giang Châu? Thật sự coi bản thân là ông trời hay sao?
Khi cô đọc sách, cô không bao giờ chú ý đến nhân vật Ngưu Thự Quang trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417446/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.