Rồi tìm số điện thoại của đội trưởng Thẩm, đến ủy ban thôn và gọi cho đội trưởng Thẩm.
Sau đó anh chạy ra đầu làng đợi, cuối cùng cũng xong việc.
Bây giờ anh chỉ hy vọng chú Khương bình an vô sự, mặc dù bản thân anh và Khương Đắc Thắng không tiếp xúc nhiều, nhưng gia đình nhà họ Khương rất tốt, đặc biệt, Khương Đắc Thắng còn là cha của Khương Tuệ Tuệ, vừa rồi anh thấy rõ ràng rằng ánh mắt của Khương Tuệ Tuệ có hơi đỏ đỏ, chắc cô đã sợ lắm.
Anh đã không còn cha nữa nên anh cũng không muốn cô giống như anh.
Chiếc xe đạp 28 Đại Giang của đại đội trưởng cuối cùng lại không được cho mượn, nhưng vì có phương tiện di chuyển tốt hơn nên không cho mượn 28 Đại Giang của ông ấy cũng không sao.
Ông ấy đi tới bên cạnh Tống Thời Thanh, vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Được lắm, tiểu tử này, bình thường nhìn cậu luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng như băng, cũng không nhiều lời, tôi còn tưởng rằng cậu chính là người có ý chí sắt đá, không ngờ đến thời khắc quyết định cậu lại nhiệt tình như vậy."
Tống Thời Thanh rũ mắt xuống, nhìn đại đội trưởng thấp hơn bản thân anh nửa cái đầu ở trước mặt, nhìn mấy thành viên trong đội vẫn đang xem cuộc vui cách đó không xa, từng đôi mắt đều đang rơi vào trên người anh, nó đã không còn thù địch như trước.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tất cả đều là do mọi người giáo dục tốt.”
Nếu anh muốn trở lại thành phố, chỉ viết thư thôi là chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417491/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.