Chiếc váy cô mặc hôm nay có đường viền cổ áo hơi rộng, để lộ xương quai xanh nhô ra gợi cảm, chiếc cổ trắng nõn và sáng bóng hơi nhô lên.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Tống Thời Thanh xuyên qua ánh hoàng hôn còn nhìn thấy sợi lông tơ nhỏ trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô, có chút đáng yêu. Độ cong của cổ mềm mại, tư thế uyển chuyển, khi ngồi vào bàn trông cô như một con thiên nga trắng quý phái.
Đó là lần đầu tiên anh nghe ai đó nói với bản thân điều như vậy sau khi nhà anh gặp chuyện.
Tuy rằng lúc đó trên mặt anh không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng trong lòng đã tràn đầy hỗn loạn. Khương Tuệ Tuệ đã nói với anh rất nhiều điều, và anh vẫn nhớ rõ chúng.
Nhưng ngược lại chính Khương Tuệ Tuệ đã quên, không biết bản thân mình đã nói những lời này khi nào. Nhưng cô cũng mặc kệ, dù sao Tống Thời Thanh nói là cô nói thì đại khái là cô nói đi.
Cô cong môi cười, quay đầu nhìn về phía Tống Thời Thanh, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, chỉ cần anh không bỏ cuộc thì cái gì cũng có hy vọng."
“Được.” Tống Thời Thanh nhơ ngác nhìn cô gái trước mặt anh.
Cũng không biết là như thế nào, khi Khương Tuệ Tuệ nói những lời này, anh dường như đã trút bỏ được những đen tối trên người mình, và chạm vào tương lai tươi sáng từ trong bóng tối sâu thẳm.
Không biết nó bắt đầu từ khi nào, chỉ cần là do Khương Tuệ Tuệ nói ra, anh đều sẽ tin tưởng.
Khương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417506/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.