Phớt lờ không để ý đến câu hỏi của Khương Thúy Thúy "Anh Hồng Binh, anh sẽ mặc quân phục trong ngày cưới của chúng ta hay sao?", anh đứng dậy, sải bước đi nhanh tới và định nhặt lại quần áo giúp cô.
Không ngờ, một người khác còn nhanh hơn anh ta.
Tống Thời Thanh đi vài bước đến bờ sông, đặt giỏ cá để đựng cá trong tay xuống, đi hai ba bước xuống sông và nhặt tất cả quần áo của Khương Tuệ Tuệ lên. Lúc cầm chiếc cuối cùng lên, bởi vì hình thù quá kỳ lạ chưa từng thấy qua, trong lòng anh cảm thấy có chút tò mò nên nhịn không được nhìn thêm vài lần, tay còn sờ soạng một chút.
Rất mềm mại.
Nhưng chiếc quần ao này có hình dạng giống như hai vỏ sò, anh không thể nghĩ ra nó có thể mặc ở đâu.
Khương Tuệ Tuệ rõ ràng không ngờ rằng Tống Thời Thanh sẽ đột ngột đi tới, khi cô nhìn thấy Lâm Hồng Binh đứng dậy và định nhặt quần áo của mình, cô cảm thấy có chút chán ghét khi nghĩ rằng Lâm Hồng Binh sẽ chạm vào quần áo của mình.
Nếu đúng như vậy, cô thà vứt bỏ đống quần áo này còn hơn mặc lại.
Ngay khi cô định mở miệng bảo Lâm Hồng Binh đừng chạm vào quần áo của cô, Tống Thời Thanh đã đi tới.
Chỉ là... Cô chớp chớp đôi mắt ướt át, nhìn thấy thứ mà Tống Thời Thanh đang cầm trong tay chính là đồ lót của mình, khuôn mặt cô nhịn không được mà đỏ bừng.
Cái đồ lót này cũng là do hệ thống khen thưởng, thời đại này không có loại đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417533/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.