Đây là sự thật, nhà cô cách nhà Tạ Phương Hoa hơi xa, nhưng lại không cách nhà họ Tống xa đến vậy, với tốc độ hiện tại của cô thì đi bộ về nhà chỉ mất khoảng mười phút.
Nhưng về phần những lời này, bọn họ chẳng qua là khách sáo mà thôi, cũng không phải là thật sự không muốn Tống Thời Thanh tiễn đưa bọn họ.
Không ngờ, cô vừa dứt lời, Tống Thời Thanh đã đi tới, bế cô đi ra ngoài. Còn quay đầu lại nói với bà nội Tống một câu: "Bà nội, bà vào nhà ngủ đi, cháu đưa cô ấy về nhà sẽ quay lại ngay."
Khương Tuệ Tuệ kéo một góc ống tay áo ra khỏi tay Tống Thời Thanh, đôi lông mày xinh đẹp của cô hơi nhíu lại, cô có chút không vui: “Nhẹ chút đi, anh làm tôi đau.”
Giọng nói mềm mại và nũng nịu, giống như một chiếc lông vũ vuốt ve từ tận đáy lòng.
Tống Thời Thanh rút tay lại, thầm nghĩ mình không dùng chút sức lực nào, tại sao lại làm cô bị đau, người cô giống như thủy tinh vậy, xem ra sau này anh phải đối xử với cô cẩn thận hơn.
Hai người đi dạo một hồi, Tống Thời Thanh bước đi nhanh, Khương Tuệ Tuệ lại bị thương ở chân, dễ dàng bị anh bỏ lại.
Khương Tuệ Tuệ nhìn bóng lưng của Tống Thời Thanh và tức giận giậm chân, không ngờ vết thương bị kéo giãn ra, cô cảm thấy đau nhói: “Tống Thời Thanh, anh làm gì mà đi nhanh thế, tôi đuổi theo không kịp luôn này.”
Tống Thời Thanh quay đầu lại, nhìn thấy cô đứng dưới gốc cây, nhìn anh chằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417562/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.