Thấy Tống Thời Thanh thực sự khó chịu, Khương Tuệ Tuệ vội vàng nói: "Ai nha, anh đừng tức giận, tôi chỉ nói đùa thôi, tôi tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không làm gì tôi."
Cô nằm trên vai của Tống Thời Thanh, giọng nói tinh tế và mềm mại, hơi thở nhẹ như bông.
Cô còn không thành thật, có lúc cô cảm thấy lưng của Tống Thời Thanh không thoải mái, phải xoay người để tìm tư thế thoải mái.
Nhưng khi cô vừa động, Tống Thời Thanh có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại trên lưng anh, áp sát vào cơ thể anh. Trong suốt hành trình hơn mười phút, bình thường anh đi rất nhanh, nhưng bây giờ mỗi bước đi là đều là một loại cực hình.
Ánh trăng chiếu vào hai người, kéo theo một cái bóng dài, dần dần trôi đi càng xa.
.....
May mắn thay, cuối cùng cũng đã về đến nhà.
Trước một ngôi nhà gỗ nhỏ sắp đổ nát, Tống Thời Thanh đứng yên, làm điệu bộ để Khương Tuệ Tuệ đi xuống: "Xuống đi."
Khương Tuệ Tuệ lè lưỡi, cũng không "được một tấc lại muốn thêm một thước" mà để Tống Thời thanh cõng cô vào nhà, ngoan ngoãn bước xuống đất.
Tống Thời Thanh mở cửa bước vào. Căn nhà tuy dột nát và nhỏ bé, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay, nhưng đã được quét dọn rất sạch sẽ.
Thấy Tống Thời Thanh không có ý định giúp đỡ mình, Khương Tuệ Tuệ vội vàng dựa vào trên người anh, bĩu môi ủy khuất mà nói: "Tôi không đi được, anh có thể đỡ tôi đi vào được không?"
Ngay lúc này, cửa phòng chính mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417569/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.