Nhưng sau khi nghĩ lại, anh ấy vẫn đi đến bên cạnh Khương Vệ Bình, sợ nước mưa trên người sẽ tạt vào người Khương Vệ Bình, vì vậy anh ấy cố ý tránh xa một chút. Khương Vệ Bình mỉm cười, nói: "Anh chờ một chút, tôi sẽ lấy ra ngay."
Mũ tre được làm bằng tre, đội nó lên đầu sẽ che được mưa nắng. Khương Vệ Bình nhanh chóng lấy chiếc mũ ra đưa cho Hứa Quý Thuận, Hứa Quý Thuận nhận lấy chiếc mũ mà không nói nhiều, anh ấy thậm chí còn không có mặt mũi để nói lời cảm ơn, vì vậy anh ấy nói: “Vậy tôi đi đây."
Sau đó liền xoay người đi vào trong mưa.
Khương Vệ Bình nhìn bóng lưng rời đi của Hứa Quý Thuận mà lắc đầu bất đắc dĩ, tính cách anh ấy vẫn như trước, lạnh lùng với mọi người và không nói nhiều. Đây cũng là nguyên nhân khiến người khác không muốn giúp đỡ Hứa Quy Thuận khi anh ấy gặp khó khăn, ai cũng thích người dẻo miệng, ai lại muốn đi giúp một người luôn nghiêm mặt không nói được một lời cảm ơn đâu chứ?
Khương Vệ Bình đã giúp đỡ, vì vậy đổi lại mười năm sau, cô ấy nhận được sự cảm ơn từ con người nhàm chán này vì những việc làm tốt của cô ấy khi đó.
Trong phòng Tiểu Nguyệt đột nhiên khóc lớn lên, Khương Vệ Bình vội vàng thu ánh mắt lại mà đi dỗ Tiểu Nguyệt.
Sau khi đưa ông bà nội đến cổng nhà họ Khương, Tống Thời Thanh định tiếp tục quay trở lại cánh đồng lúa mì.
Bà nội Tống giữ anh lại, có chút lo lắng nói: “Thời Thanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1500100/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.