Nói thật với chị, tôi rất thích anh ấy, nhưng trước đây tôi không chắc anh ấy có thích tôi hay không, và tôi cũng không dám đi hỏi. Hôm nay có những lời này của chị thì tôi có thể không chắc chắn một trăm phần trăm anh ấy thích tôi, nhưng ít nhất tôi có thể biết rõ ràng, bản thân tôi không phải là một bên đơn phương thích, trong lòng anh ấy nhất định cũng có tôi."
Nếu trong lòng không có cô, anh lạnh lùng như vậy sao có thể cố ý đi nhặt lại cúc áo, sau đó lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ để cô tránh xa những người đàn ông khác?
Mặc dù Tống Thời Thanh đã bị đưa xuống nông thôn, nhưng trong xương cốt của anh vẫn rất kiêu ngạo.
Sau khi Khương Tuệ Tuệ hiểu ra điều này, cô rất vui đến mức muốn đi vòng quanh, nhưng cô đã kìm lại được.
Tạ Phương Hoa nhìn nụ cười trên khuôn mặt của bạn tốt, trong khi cô vui vẻ hạnh phúc, cô ấy lại cảm thấy hơi lo lắng.
Suy nghĩ một chút, cô ấy vẫn là nhịn không được mà nói: "Tuệ Tuệ, cô có người mình thích, tôi rất mừng, cũng chúc phúc cho hai người. Nhưng... Cô có bao giờ nghĩ đến một vấn đề, gia đình của thanh niên trí thức Tống ở bên chính trị có vấn đề?... Cô có thực sự không ngại hay không? Chú và dì có thể đồng ý để hai người ở bên nhau hay không?"
Đây là một vấn đề, không phải Khương Tuệ Tuệ không nghĩ đến nó. Nhưng giặc đến thì đến, nước lên thì đất ngăn, Tống Thời Thanh tốt như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1500141/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.