Hai người làm ầm ĩ trong một lúc, Khương Tuệ Tuệ nhận thấy rằng Tống Thời Thanh chưa lót miếng đệm. Mặc dù anh cao bẩm sinh nhưng khi anh cởi bỏ quần áo, cơ thể anh ấy đầy cơ bắp, và anh không 'tinh tế' như cô và Tạ Phương Hoa.
Nhưng Khương Tuệ Tuệ nghĩ, cho dù cơ thể của anh có cường tráng như thế nào, theo đạo lý mà nói, m.ô.n.g của anh phải luôn mềm mại có phải không?
Vì vậy, Khương Tuệ Tuệ đưa một chiếc chiếu rơm cho Tống Thời Thanh, chân thành nói: "Anh cầm lấy lót đi, lót vào rất thoải mái."
Tống Thời Thanh nhìn chiếc chiếu rơm được cầm trong đôi tay giống như củ hành của Khương Tuệ Tuệ rồi khẽ ngước mắt, đối mặt với đôi mắt đen láy của cô.
Thấy Tống Thời Thanh không nhúc nhích, Tạ Phương Hoa nhớ tới trước kia cô ấy cùng đi xe bò với Tống Thời Thanh, cho dù Tống Thời Thanh là người đến trước thì anh cũng không bao giờ dùng đến đệm lót, nghĩ rằng Tống Thời Thanh không muốn nó. Vì vậy, cô ấy kéo tay áo của Khương Tuệ Tuệ và định nhắc nhở cô.
Nhưng mà ngay sau đó, Tống Thời Thanh đã vươn tay cầm lấy tấm thảm rơm, nghe theo lời của Khương Tuệ Tuệ, ngoan ngoãn đặt tấm thảm rơm dưới m.ô.n.g anh.
Hơn nữa khi Khương Tuệ Tuệ vui vẻ hỏi 'Có thoải mái không', anh nghiêm túc trả lời: “Khá thoải mái.”
Tạ Phương Hoa, người đã xem hết mọi thứ: “????”
Ngay từ đầu, cô ấy đã cảm thấy giữa Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh có gì đó khá khó hiểu, sau những gì vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1500149/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.