Y tá số 3: "Tôi nói cho cô biết, cảnh tượng bây giờ giống hệt như cảnh tượng trong bộ phim lần trước tôi xem..."
"Anh đến từ lúc nào vậy, sao không gọi cho tôi?" Khương Tuệ Tuệ không để ý đến những người xem phía sau cô, và khi cô đến gần Tống Thời Thanh, cô nở một nụ cười ngọt ngào.
Tống Thời Thanh liếc nhìn các y tá nhỏ, các y tá nhỏ cười xấu hổ chạy đi, không quấy rầy hai người bọn họ nữa.
Anh vừa lắc đầu vừa nhấc hộp cơm nhôm trong tay lên, Tống Thời Thanh nói: "Tôi đến đây không lâu, thấy cô đang nói chuyện nên không gọi cô, đây là canh gà bà nội nấu, bà bảo tôi mang nó cho chú Khương, tôi đã lãng phí thời gian nên tôi đến hơi muộn."
"Canh gà sao?" Khương Tuệ Tuệ cầm lấy hộp nhôm đựng cơm, vươn mũi ngửi ngửi, lại phát hiện căn bản không ngửi thấy mùi gà, nếu như không phải Tống Thời Thanh nói cho cô biết, cô thật sự không biết là có canh gà trong đó.
Nhưng cô lại có chút đáng tiếc mà nói: “Mấy người chị dâu tôi cũng mang canh gà đến, cha tôi chắc là ăn không nổi mất.”
Tống Thời Thanh không chút tự hỏi nào đã buột miệng nói ra: "Vậy thì cô ăn thay cha đi."
Nghe xong lời này, trên mặt Khương Tuệ Tuệ lộ ra nụ cười ranh mãnh giảo hoạt, ôm hộp cơm nhôm vui vẻ cười: "Thật sao?"
“Ăn nhiều một chút...” Tống Thời Thanh nói, hơn nữa khi anh ra cửa, bà nội cũng bảo anh tốt nhất là nên để Tuệ Tuệ cũng uống một ít canh gà.
Nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1500192/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.