Cho nên cũng không còn lại nhiều lắm, hôm nay tôi nhất định có thể làm xong, cô chỉ cần trở về đi ngủ sớm một chút, ngày mai có tinh thần tốt nhất để đi gặp người yêu."
“Người yêu cái gì chứ, chị Phương Hoa đừng nói nhảm.” Mặc dù Khương Tuệ Tuệ thường trêu chọc Tống Thời Thanh khi hai người ở riêng với nhau, nhưng cô cũng sẽ rất xấu hổ khi bị Tạ Phương Hoa trêu chọc như vậy.
Trên khuôn mặt trắng như sứ của cô có chút ửng hồng, nhưng trong đầu cô lại không nhịn được mà nghĩ đến Tống Thời Thanh. Hôm nay là ngày thứ mười một Tống Thời Thanh đến binh đoàn, nhưng mà ngoại trừ lúc Tống Thời Thanh có gọi cho cô khi anh đến binh đoàn vào ngày đầu tiên, còn lại anh không gọi cho cô thêm một lần nào nữa.
Cô không phải là đang trách anh không liên lạc với cô, thật ra lúc trước khi anh gọi điện cho cô, Tống Thời Thanh cũng nói rằng anh phải nghe lời tắt đèn đi ngủ mỗi ngày trong binh đoàn, không phải là anh không muốn liên lạc với cô, nhưng anh không có thời gian.
Hôm nào anh đi gặt lúa ngoài đồng về, những người trong ủy ban thôn đều nghỉ làm, anh gọi cũng không ai bắt máy.
Khương Tuệ Tuệ âm thầm nghiến răng, nếu mọi người đều có điện thoại di động thì tốt rồi.
Đêm hôm qua cô còn mơ thấy anh, bọn họ ngồi trên bãi cỏ bên sườn đồi, cùng nhau ngắm sao trên trời, đom đóm bay giữa không trung. Ngay cả khi hai người họ không làm gì, cô cũng thấy hạnh phúc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1500211/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.